Đó là lời trong một bài hát mà tôi muốn dùng để dành tặng các chị- những nữ Cửa hàng trưởng chuyên phải đi nhập hàng đêm.
Đã hơn mười năm, kể từ khi UBND thành phố Hà nội ra quyết định xe ôtô có trọng tải lớn hơn 10 tấn chỉ được phép vào nội đô từ 21h đến 6h, cũng chừng ấy thời gian, hơn 40 Cửa hàng bán lẻ xăng dầu trong các quận nội thành của Petrolimex Hà Nội phải chuyển sang nhập hàng vào ban đêm.
Do nhu cầu tiêu thụ xăng dầu trên địa bàn Thủ đô khá cao, sức chứa tại các cửa hàng thường nhỏ hơn sản lượng bán ra hàng ngày, vì vậy mỗi đêm, cửa hàng ít cũng phải nhập từ 1-2 xe, cửa hàng nhiều có khi phải nhập tới 6-7 xe hàng. Công việc này diễn ra cả 30 đêm trong tháng, không kể trời nắng hay mưa, ra khỏi nhà từ 21h tối để đón chuyến hàng đầu tiên, nhập hàng xong về nhà có khi đã 03h sáng. Hình ảnh những nữ Cửa hàng trưởng xăng dầu đi về trên các con phố vào ban đêm vắng vẻ hay leo trèo lên những chiếc xe bồn cao ngất ngưởng, tay cầm dụng cụ đo đo tính tính không còn xa lạ với người dân Hà nội.
Chị Nguyễn Thị Xuân Thu - Cửa hàng trưởng CHXD số 53bắt đầu rời nhà từ 21h00 để đến nơi làm việc |
Chị Nguyễn Thị XuânThu (ở giữa) trong ca làm việc |
Trong buổi đi quay phim tư liệu để phục vụ cho chương trình của chị em, được theo chân chị Nguyễn Thị Xuân Thu- Cửa hàng trưởng cửa hàng xăng dầu số 53 đi nhập hàng, chúng tôi mới cảm nhận hết những khó khăn nhọc nhằn mà các chị đã và đang trải qua. Chị tâm sự “ đi nhập hàng ban đêm, đồng hồ sinh học bị đảo lộn, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới sức khỏe, song quen rồi cũng thấy bình thường. Ngại nhất là những lúc đi về đường khuya vắng vẻ, mình lại là phụ nữ, khó tránh khỏi có lúc gặp rắc rối, bị trêu ghẹo, có lần mình còn bị cướp đuổi theo, may mà gặp công an đi tuần nên mới thoát, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ”. Qua câu chuyện chị kể, tôi mới hiểu tại sao khi chuẩn bị đi về nhà, chị lại “hóa trang” kỹ như thế: áo bảo hộ, khăn bịt mặt, mũ…trông khá giống với một nữ công nhân vệ sinh môi trường đi làm ca đêm.
Nhưng cũng trong buổi được đi cùng chị, nghe chị trò chuyện, thấy những công việc chị làm, chúng tôi cảm nhận được sự bền bỉ, nghị lực và hơn hết là một tấm lòng yêu nghề tha thiết.
Con đường gập ghềnh nắng mưa, xung quanh vắng lặng không một bóng người, cả thành phố chìm sâu vào giấc ngủ. Riêng các chị vẫn thức, đêm đêm cần mẫn nhập từng chuyến hàng, để dòng xăng dầu vẫn liên tục chảy, để tiếng xe, tiếng máy reo vang đón chào một ngày mới bắt đầu.