
Bài dự thi: “Petrolimex Hà Nội - 70 năm ký ức và niềm tin”
Mẹ tôi gắn bó với nghề xăng dầu hơn 30 năm. Trong ngần ấy thời gian, có khi mẹ làm thủ kho, khi làm cửa hàng trưởng, khi làm công nhân bán xăng dầu. Ở nhiệm vụ nào mẹ cũng luôn luôn phấn đấu và hoàn thành tốt nhiệm vụ. Anh em tôi sau này cũng theo nghề của mẹ và luôn noi theo tinh thần làm việc gương mẫu của mẹ.
Mẹ nói tuy công việc của mẹ vất vả, nhưng lại đem niềm vui đến cho nhiều người, mẹ và các đồng nghiệp trong đơn vị đã góp phần đảm bảo nguồn cung cấp xăng dầu phục vụ cho nhân dân. Vị trí công nhân bán lẻ xăng dầu được ví như làm dâu trăm họ, hàng ngày tiếp túc với hàng nghìn khách hàng, nhưng mẹ lúc nào cũng vui vẻ, chỉn chu trong công việc. Mẹ có niềm vui là thích kể về công việc của mình, một cách say sưa.
Tôi luôn tự hào vì có mẹ làm nghề bán xăng dầu. Một nghề vất vả nhưng cũng rất đỗi tự hào. Để được cống hiến hết mình cho công việc, mẹ luôn sắp xếp việc nhà và việc cơ quan một cách hợp lý. Vì làm công việc bán hàng theo ca kíp nên những bữa cơm của gia đình tôi khi thì sớm, khi thì muộn hơn phụ thuộc vào công việc của mẹ. Thấu hiểu, cảm thông với nghề mẹ đã chọn nên bố tôi luôn san sẻ việc nhà và chăm sóc con cái để mẹ tôi có thể yên tâm cống hiến cho nghề. Là người làm công tác xã hội, bố tôi luôn thấu hiểu, đồng cảm và trân quý nghề của mẹ. Bố tôi trở thành hậu phương vững chắc để mẹ yên tâm công tác. Rồi những đêm dài thức khuya chờ mẹ về…
Khi còn nhỏ, tôi luôn khao khát mỗi buổi chiều được mẹ đưa đi chơi, ngày lễ tết được về quê như các bạn trong xóm. Những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng đối với mẹ thật khó thực hiện. Bởi vào những thời điểm đó công việc của mẹ càng bận rộn hơn để phục vụ nhu cầu tăng cao của khách hàng những dịp lễ, Tết. Lớn lên chút nữa, khi đã hiểu chuyện hơn và được nghe mẹ giải thích, chúng tôi đã hiểu và không còn đòi hỏi nữa. Tôi lớn lên từ những câu chuyện mẹ kể hàng ngày về công việc, về những khách hàng mẹ phục vụ, cả về những đồng nghiệp đã cùng mẹ đồng cam cộng khổ, về nghĩa tình ngôi nhà chung Petrolimex.
Tôi lớn lên, giữa vô vàn lựa chọn, tôi chọn nghề của mẹ. Phải nói khi thực tế làm việc, tôi mới thấy nghề mình chọn là một nghề vất vả, hay đúng hơn là vô cùng cực nhọc. Thức khuya, dậy sớm, có hôm đi làm là thức xuyên đêm, luôn khoác trên mình bộ đồng phục bảo hộ màu cam -xanh. Thế nhưng đấy là đặc thù công việc của chúng tôi. Những ngày mưa bão, hay những tháng ngày dịch bệnh bùng phát mới thấy công việc của mình nguy hiểm đến nhường nào. Nhưng cũng chính khi ấy sự quan tâm chia sẻ, sự hỗ trợ về vật chất cũng như tinh thần của công ty, chi nhánh đã khiến người lao động chúng tôi yên tâm hơn khi gắn bó với nghề. Khi ngoài kia có biết bao nhiêu người bị ảnh hưởng bởi thiên tai, dịch bệnh, không có công việc thì chúng tôi lại đang có được một công việc ổn định, thậm chí còn được hỗ trợ nhiểu hơn về vật chất. Những lúc đấy mới thấm được sự vất vả của mình được đền đáp. Tôi cảm thấy biết ơn vì được sống và làm việc trong một tập thể ấm áp nghĩa tình.
Mẹ tôi đã về nghỉ chế độ được hơn 20 năm rồi, tôi cũng đã theo nghề của mẹ 20 năm. Mẹ giờ đã không còn khỏe mạnh, trí nhớ đã không còn minh mẫn, không còn kể được cho tôi nghe những kỷ niệm khi còn đi làm được nữa, thay vào đó tôi kể cho mẹ nghe Petrolimex của mẹ giờ đã lớn mạnh như nào, công nhân bán lẻ xăng dầu giờ đã chuyên nghiệp ra sao… Tôi biết tôi có được như ngày hôm nay, yêu nghề và tận tụy với công việc là nhờ những câu chuyện của mẹ kể cho tôi nghe từ thời thơ ấu, nó thấm dần trong tôi. Vất vả đấy, nhưng kèm theo đấy là những trái ngọt.
Hôm nay trong ca trực xuyên đêm, khi nhìn những khách hàng mình phục vụ, tôi cảm thấy yêu công việc của mình hơn, tự nhủ rằng mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa để viết tiếp nên kỷ niệm đẹp với nghề bán xăng dầu. Và tôi muốn viết về Mẹ - người thắp ngọn lửa yêu nghề, yêu Petrolimex trong tôi!