Từ khi mới sinh ra, anh em tôi đã quá quen thuộc với mùi xăng dầu. Mùi hương ấy có lẽ không có loại nước hoa nào sánh bằng vì đó là mùi của bố - mùi hương từ đôi bàn tay ngày ngày bán xăng, từ bộ quần áo bảo hộ lao động mà bố đi làm về chưa kịp thay thì anh em chúng tôi đã nhào vào lòng ôm bố. Và cũng từ mùi xăng dầu ấy, bố đã nuôi chúng tôi khôn lớn, trưởng thành. Vâng, đó chính là người bố vĩ đại của tôi – Người công nhân xăng dầu Petrolimex.
Từ chàng thanh niên tuổi đôi mươi, bố đã xa gia đình lên Hải Dương để đi học nghề xăng dầu. Chúng tôi nghe mẹ kể lại, hồi đó bố bị bệnh đau dạ dày dữ lắm, đêm không ngủ được vì đau. Nơi xa một mình, mẹ đâu có thể chăm lo được cho bố. Dẫu vậy, bố tôi vẫn cứng rắn, không bỏ cuộc, bởi lẽ, nghề xăng dầu là niềm đam mê của bố. Và rồi trải qua bao khó khăn, bố cũng ra trường và trở thành công nhân bán lẻ xăng dầu của Công ty Xăng dầu khu vực I.
Và thế là, hàng ngày bố đạp xe hơn chục cây số để đi làm (ngày đó nhà tôi còn nghèo lắm, bố đâu có xe máy để đi). Mùa hè thì mồ hôi ướt đẫm trên lưng, trên gương mặt, mùa đông thì từng ngọn gió lạnh sắc như từng lưỡi dao cắt vào từng thớ thịt của bố. Vậy nhưng ngày nào bố cũng trở về nhà với một nụ cười thật tươi, ôm chúng tôi vào lòng, thi thoảng lại mua cho anh em tôi gói kẹo. Những đứa trẻ thơ ngây vui mừng nhảy nhót, chia kẹo cho nhau, nào biết rằng bố đã vất vả ra sao.
Cho đến khi tôi đi học, cuối năm đạt danh hiệu học sinh giỏi và được bố đưa đến cơ quan để nhận phần thưởng, tôi mới biết công việc của bố là như thế nào. Công việc hàng ngày của bố là bán xăng. Khách đến mua đông lắm nhưng đôi bàn tay bố vẫn thoăn thoắt bơm xăng và thu tiền mà không bị nhầm lẫn. Dù vất vả như vậy, bố vẫn luôn nở nụ cười và hướng dẫn khách hàng đi đúng luồng vào bơm xăng. Bố tôi cười hiền lắm, nhiệt tình giúp đỡ mọi người lắm, nên khách hàng và đồng nghiệp ai cũng yêu quý bố. Trong con mắt của chúng tôi, bố như là siêu nhân vậy.
Công việc bán xăng vất vả và độc hại nên hàng tháng bố được Công ty trợ cấp nhiều đường, sữa để bồi dưỡng, thế rồi, thể nào bố cũng dè lại một phần dành cho các con. Ngày Tết thiếu nhi năm nào, lũ trẻ chúng tôi cũng nhận được quà từ Công ty bố. Nhìn thấy chúng tôi háo hức về những món quà, mắt bố ánh lên niềm vui sướng và tự hào. Ừ thật, Công ty của bố, nghề của bố đã giúp gia đình tôi ngày càng khấm khá hơn lên, và luôn đầy ắp niềm vui ấm áp.
Và rồi thời gian cứ thế trôi đi, năm qua Tết đến, cuối năm nào cũng vậy, bố đi làm về đều mua một cây đào để cả nhà đón Tết. Nhìn bố mặc bộ đồng phục màu xanh của Petrolimex chở cây đào về là tôi biết Bố - chính là mùa xuân của cả gia đình. Bố tôi vĩ đại như vậy đó. Và tôi biết, ngoài kia cũng đang có rất nhiều ông bố, bà mẹ vĩ đại như vậy đang khoác trên mình chiếc áo màu xanh của ngành xăng dầu.
Sau hơn ba mươi năm gắn bó với nghề, dành trọn tình yêu mãnh liệt suốt cuộc đời với chữ P thân yêu, vẫn nguyên vẹn tình yêu và khát khao cống hiến, một căn bạo bệnh đã bất ngờ cướp bố ra đi. Ngày bố đi, rất đông đồng nghiệp và cả khách hàng của bố đến tiễn đưa. Tôi biết, tình yêu của bố với nghề đã được đền đáp. Và tôi biết nơi đó, bố đang mỉm cười hạnh phúc.
Giờ đây, khi tiếp bước bố, khoác lên mình màu áo xanh ấy, tôi sẽ thay bố làm tiếp những sứ mệnh còn dang dở, thay bố mang chữ P đến mọi nẻo đường và truyền cảm hứng cho tất cả mọi người về tình yêu bất diệt với nghề xăng dầu cũng giống như ngày xưa bố đã truyền tình yêu ấy cho tôi vậy.