Lẽ ra, tôi đã trở thành một cô giáo cấp 3 như ước mơ lúc còn nhỏ “Ước muốn ngày nào ôm ấp trong tim, mai đây làm cô giáo” để ngày ngày được mang trên mình những bộ áo dài, đứng trên bục giảng, truyền kiến thức cho các em học sinh thân yêu. Với bao cố gắng, nỗ lực đèn sách, tôi đã đến với nghề sư phạm. Nhưng! Cuộc đời luôn có những bất ngờ. Năm thứ 3 đại học, căn bệnh viêm dây thanh quản tái phát dai dẳng cùng với lời khuyên của bác sĩ đã khiến tôi quyết định dừng lại những tháng ngày trên giảng đường sư phạm. Đó chính là ngã rẽ đưa tôi đến với Petrolimex Hà Nội. Trải qua không ít khó khăn, vất vả và cả những thăng trầm, nhưng nếu cho tôi được lựa chọn lại nghề nghiệp của mình, tôi sẽ không chút đắn đo để lựa chọn và yêu Petrolimex như hơn 20 năm về trước.
Thời gian trôi thật nhanh! Tôi chẳng nghĩ là thời gian lại trôi nhanh đến thế! Nhớ lại những ngày đầu vào nghề, tôi mang trong mình nhiệt huyết và năng lượng của tuổi trẻ, tâm thế của một cô giáo trẻ “lạc đường” từ bục giảng đến với cây xăng. Thay vì những bộ áo dài thướt tha mà tôi luôn mơ ước khi đứng trên bục giảng, tôi lại khoác lên mình bộ quần áo khỏe khoắn, gọn gàng của ngành xăng dầu Việt Nam.
Chị Phan Thị Hải Yến - Cửa hàng trưởng CHXD số 77 - Xí nghiệp bán lẻ Xăng dầu
Mọi thứ phải học lại gần như từ đầu: kiến thức về thương phẩm, về kinh doanh xăng dầu, giao tiếp với khách hàng, … với tôi, tất cả đều mới lạ. Tiếp tục hay từ bỏ? Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong tôi mỗi ngày khi đến nơi làm việc và trong mỗi ca bán hàng! Thời gian như có phép nhiệm màu. Được sự giúp đỡ, động viên kịp thời của các cô chú lãnh đạo, anh chị đồng nghiệp, tôi đã từng bước làm quen và thích ứng với công việc mới. Tôi bắt đầu dần quen với những khái niệm trước đó thực sự quá xa lạ như xăng A83, A92, cột bơm, dầu nhờn, mỡ máy…. kỹ năng bán hàng của tôi cũng từng bước được nâng cao.
Những kiến thức được trang bị ở trường đại học thật khác xa với thực tế cuộc sống muôn màu. Do vậy, tôi đã tự nhắc nhở, động viên bản thân mình, môi trường làm việc này mới là nơi dạy cho mình những kiến thức thực tế nhất! Và thật may mắn khi tôi luôn nhận được sự giúp đỡ tận tình, thiết thực của Ba - người đã có cả cuộc đời gắn bó với ngành xăng dầu từ những ngày đầu đất nước mới giải phóng.
Ba công tác xa nhà, không có điều kiện trực tiếp nuôi dưỡng, dạy bảo anh em chúng tôi, nhưng Ba luôn truyền cảm hứng nghề nghiệp cho chúng tôi, nhất là cô con gái “rượu” của gia đình. Ngày tôi bắt đầu đi làm, Ba đã viết cho tôi một bức thư tay dặn dò con gái rất nhiều điều, nhưng có một điều làm tôi nhớ mãi. Ba viết “ Người ta hạnh phúc nhất là khi không phải có đầy đủ vật chất mà là được người khác yêu thương, giúp đỡ để mình trưởng thành hơn”. Lời khuyên của ba đã tạo nên sức mạnh vô hình mỗi khi tôi gặp khó khăn, tạo thêm động lực để cho tôi bước tiếp trên con đường phía trước.
Cô sinh viên sư phạm mỏng manh, mơ mộng trước kia đã từng ngày thay đổi, rắn rỏi hơn, sâu sắc hơn, trưởng thành hơn. Tôi tìm thấy niềm vui, niềm hạnh phúc mỗi ngày trong công việc, trong cuộc sống. Đó đơn giản chỉ là được nhìn thấy những nụ cười của đồng nghiệp, được đứng ngắm luồng khách hàng tấp nập vào ra, lâng lâng khi vừa tiếp thị xong một phuy hàng. Là những khi hết giờ, tan ca, chị em xúng xính váy áo, ríu rít chuyện trò, là ánh mắt ngỡ ngàng của khách hàng:“chà, con gái xăng dầu xinh và duyên quá!”
Mọi người có tin mọi sự gặp gỡ đều có cơ duyên? Còn tôi, tôi tin vào điều đó! Cho đến bây giờ mọi thứ từ xăng, dầu mỡ máy, nước giặt, cột bơm, khách hàng, những con số…đã trở nên quá đỗi thân thương, quen thuộc như dòng máu chảy trong người tôi. Duyên đã đưa tôi đến với Petrolimex Hà Nội, cho tôi được gặp gỡ các cô, chú, anh, chị em đồng nghiệp thân thương, cho tôi cuộc sống đủ đầy cả vật chất và tinh thần.
Ngôi nhà Petrolimex Hà Nội cho tôi quá nhiều cảm xúc khó diễn tả hết bằng lời. Sáu mươi ba năm xây dựng và phát triển - đã ghi nhận bao mồ hôi, xương máu, sự hy sinh của các thế hệ cha anh đi trước, sự tâm huyết của đội ngũ lãnh đạo qua các thời kỳ. Cho tôi trân quý những tình cảm tốt đẹp, cảm động của tình đồng chí, đồng nghiệp, và tin tưởng sâu sắc rằng những tình cảm tốt đẹp đó sẽ tiếp tục, mãi mãi là niềm tự hào của những thành viên trong ngôi nhà chung Petrolimex Hà Nội.
Cho đến hôm nay tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân mình thật may mắn, hạnh phúc khi nghề đã chọn tôi, để tôi có cơ hội đóng góp sức lực nhỏ bé của mình cho sự phát triển của Petrolimex Hà Nội trong suốt hơn 20 năm qua, cả hiện tại lẫn tương lai cũng sẽ vẫn là như thế. Tôi mãi xem đó như là một Ngã - Rẽ - Yêu - Thương và suốt đời trân trọng
(*) Chú thích của BBT Website: Ba của chị Phan Thị Hải Yến là Ông Phan Văn Ngự - Nguyên Giám đốc Công ty Xăng dầu Bắc Tây Nguyên.