Những ngày qua, khi thấy vợ tất tưởi đi làm về rồi lại ngồi viết lách trong phòng. Hỏi ra tôi mới biết: cô ấy đang tham gia viết bài dự thi nhân dịp kỉ niệm 64 năm ngày thành lập công ty. Ngay lúc đấy, tôi chợt nhận ra đã từ rất lâu rồi tôi chưa viết bài hay blog tặng cho cô ấy. Tôi đứng trầm tư, suy nghĩ và rồi quyết định đặt bút viết lên tác phẩm: “Vợ tôi! Cô gái xăng dầu”.
Chúng tôi, hai đứa quen nhau từ thuở mới đôi mươi. Khi cả hai còn đang là những cô cậu sinh viên năm nhất, năm hai. Tình yêu của chúng tôi lớn dần theo năm tháng và rồi chính thức công khai khi cả hai đều đã ra trường.
Tôi! Chọn cho mình nghề đi xây những ngôi nhà cao tầng.
Còn em! Em chọn cho mình màu áo cam xanh mà em hằng yêu thích.
Những ngày tháng sau đó, em và tôi bên nhau cùng chia sẻ những buồn vui, khó khăn trong cuộc sống thường ngày. Và rồi, tôi cũng dần hiểu được những vất vả trong công việc của em.
Có đôi lần, vô tình đi ngang qua cửa hàng. Tôi thấy, hình bóng thân quen ấy trong bộ quần áo đồng phục màu xanh. Trông em chững chạc hơn rất nhiều, không còn là cô bé hay nhõng nhẽo mà tôi đã từng quen. Thay vào đó là những hành động, cử chỉ của em với khách hàng, làm tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Em ân cần chỉ dẫn khách vào vị trí luồng bơm, rồi lại luôn tay, luôn chân bơm hàng mà không để khách phải chờ đợi lâu. Tôi thiết nghĩ, em giống như một chú Robot đã được lập trình sẵn mà không biết đến mệt mỏi là gì. Gương mặt em vẫn rạng rỡ nụ cười mặc cho những giọt mồ hôi kia đang lăn dài trên má.
Chính vì được chứng kiến cảnh lao động vất vả hàng ngày của em mà tôi càng thương và trân trọng nghề nghiệp của em nhiều hơn .
Những bộ quần áo em đi làm hầu như một tay tôi là, ủi, cất, nhấc cho em. Rồi từ lúc nào không hay, tôi lại yêu cái màu áo xanh của những cô gái xăng dầu đến vậy.
ad |
Chị Nguyễn Thị Thúy, nhân viên Petrolimex - Cửa hàng 73, Xí nghiệp bán lẻ Xăng dầu
Cuộc sống cứ dần trôi, tôi và em cũng gặp không ít những khó khăn trong cuộc sống. Tôi lại thường xuyên phải đi công trình, còn em lại theo ca kíp, nên rất ít có thời gian dành cho nhau. Có đôi lần, tôi chỉ muốn từ bỏ công việc mà tôi hằng theo đuổi để chạy về bên và đỡ đần cho em. Nhưng chỉ cần nghe tôi nhắc tới, là ngay lập tức em lại tiếp thêm động lực, để rồi tôi lại phải cố gắng từng ngày, từng giờ vun đắp cho tương lai của hai đứa.
Rồi những đứa con dần ra đời, em lại phải gồng mình: vừa đi làm lại vừa chăm sóc các con. Những nhọc nhằn, đêm hôm, làm những nếp nhăn trên trán em ngày càng nhiều. Ấy thế mà, chưa một lần tôi nghe những lời than thở từ em. Với tôi, em là một người phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường nhất mà thượng đế đã ban tặng.
Dường như hiểu được những vất vả của em trong công việc, nên tôi cũng tranh thủ quỹ thời gian của mình để làm những công việc nhà. Những hôm em đi trực, tôi phải đóng cả hai vai trò: vừa làm bố lại vừa làm mẹ. Nào đón con, tắm, giặt, cho con ăn và ngay những ca khúc ru con ngủ tôi cũng học thuộc làu lúc nào mà không hay.
Tôi còn nhớ đêm hôm ấy, em đi làm. Tôi được phân nhiệm vụ ở nhà trông con. Nửa đêm, thằng bé sốt 40 độ, cuống quá nên tôi định cầm điện thoại gọi cho em. Nhưng chợt nghĩ, tầm này mà gọi chỉ làm em thêm phần lo lắng hơn mà thôi. Thế rồi, hai bố con lại tự vật lộn: vừa cho con uống thuốc, chườm khăn lại vừa dỗ dành thằng bé ngủ. Tan ca em về, tôi kể lại câu chuyện của ngày hôm qua, nước mắt em lưng tròng và rồi ôm trầm lấy hai bố con tôi khóc nức nở như một đứa trẻ.
Rồi thì những mục tiêu ,định hướng tương lai đã được em vẽ lên như một bức tranh đẹp để hai vợ chồng cùng nhau cố gắng .Em làm việc hăng say, mà có những lúc đã dần quên mất quỹ thời gian ít ỏi dành cho chính bản thân mình.Ngoài giờ đi làm, em còn tranh thủ bán hàng online để kiếm thêm thu nhập: mua bỉm, mua sữa cho con. Em không quản ngại những quãng đường xa xôi để đi giao hàng cho khách. Bất kể, những hôm trời nắng, trời mưa những con đường hầu như in hằn bóng dáng của em.
Nhọc nhằn, vất vả là thế nhưng em luôn làm tốt vai trò của một người vợ,người mẹ trong gia đình. Dù có bận đến mấy, em vẫn luôn dành thời gian nấu cho bố con tôi những bữa cơm ngon và đầy đủ dưỡng chất. Các con thì luôn được em dạy dỗ đến nơi, đến chốn nên chúng đều là những con ngoan, trò giỏi. Chính vì vậy, tôi luôn tự hào mình luôn là người đàn ông hạnh phúc nhất!
Tôi thầm cảm ơn em, đã đến bên và tiếp cho tôi sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn ,thử thách trong cuộc sống.Một lần nữa tôi muốn được nói lời yêu em: “Vợ tôi! Cô gái xăng dầu”.